Sự kiện : | 25/07 Blog chính thức đổi tên thành X-0707 |
Tin hot : | Hacker đang rất là lộng hành bà con mình cẩn thận nha! |
Bài hay : | Not config by admin |
Thông báo : |
Tuesday, February 28, 2012
Yêu thực sự ~♥~
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn nhưng tình yêu đích thực chỉ có một.
Bạn muốn gặp người ấy vì biết họ ở đó? Đó không phải là tình yêu mà là sự cô đơn.
Tay bạn đổ mồ hôi? Tim bạn đang đua nhịp? Giọng nói của bạn tắc nghẹn trong lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là thích.
Bạn ở nơi đó vì có ai đó muốn như thế? Đó không phải là tình yêu, đó là sự trung thành.
Bạn ở lại vì tình yêu của họ quá lớn và bởi vì bạn không muốn làm tổn thương họ? Đó không phải là tình yêu mà là sự thương hại!
Bạn ở đó bởi vì họ đã hôn bạn hay nắm tay bạn? Đó không phải là tình yêu, đó là thiếu tự tin.
Bạn nói với họ rằng họ là người bạn nghĩ đến mỗi ngày? Đó không phải là tình yêu, đó là nói dối!
Bạn có thể từ bỏ sở thích của mình vì họ? Đó không phải là tình yêu, đó là lòng khoan dung.
Bạn tha thứ cho lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ? Đó không phải là tình yêu, đó hẳn là tình bạn.
Bạn thuộc về họ bởi vì ánh mắt họ khiến tim bạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là sự đam mê.
Bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ? Đó không phải là tình yêu, mà là sự thèm muốn
Bạn bị người khác lôi cuốn nhưng bạn vẫn ở lại với họ với lòng thủy chung không hối tiếc? Đó chính là tình yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì đó là một phần của chính họ? Đó chính là tình yêu.
Bạn khóc vì những nỗi đau của họ, ngay cả khi là họ luôn cứng cỏi? Đó chính là tình yêu.
Ánh mắt của họ nhìn thấu tận tim gan bạn, xoáy sâu vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc? Đó chính là tình yêu.
Tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn? Đó chính là tình yêu.
Bạn ở lại vì sự mù quáng, sự trộn lẫn giữa cái đau và cảm giác phấn chấn không thể hiểu nổi? Đó chính là tình yêu.
Bạn dâng hiến cho họ trái tim bạn, cuộc đời bạn và cả cái chết của bạn? Đó chính là tình yêu.
Bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc và mọi việc tốt đẹp nhất bạn làm đều dành cho người đó, thậm chí hạnh phúc đó không dành cho bạn? Đó là tình yêu.
Đừng bao giờ tìm kiếm tình yêu mà hãy để tình yêu tìm ra bạn. Điều đó giải thích tại sao người ta gọi “ngã vào tình yêu”. Bởi vì bạn cũng không thể tự buộc mình ngã được, chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi.
Tình yêu giống như khi ta khâu sợi chỉ đen trên nền vải trắng. Nó không cần che giấu, không nên che giấu và cũng không thể che giấu. Nếu bạn thật sự yêu một ai đó, đừng ngại khi phải nói cho cả thế giới biết điều đó.
Hướng dẫn kết nối CSDL SQL
Đây là phần cơ bản nhất đối với giới lập trình.
Bây giờ mình sẽ hướng dẫn các bạn cách kết nối với dạng cơ bản nhất
Các software cần có Microsoft Visual Studio 2010 & Microsoft SQL 2008 Server
để quản lý CSDL bạn cần có thêm Microsoft SQL managerment 2008
các thư viện cần thiết cần được khai báo ở phần đầu chương trình
using System.Data;
using System.Data.SqlClient;
1/Kết nối
Bạn cần có chuổi kết nối(bạn nào không biết cách lấy chuổi này thì ghi lại comment để mình hướng dẫn)
Bây giờ mình sẽ hướng dẫn các bạn cách kết nối với dạng cơ bản nhất
Các software cần có Microsoft Visual Studio 2010 & Microsoft SQL 2008 Server
để quản lý CSDL bạn cần có thêm Microsoft SQL managerment 2008
các thư viện cần thiết cần được khai báo ở phần đầu chương trình
using System.Data;
using System.Data.SqlClient;
1/Kết nối
Bạn cần có chuổi kết nối(bạn nào không biết cách lấy chuổi này thì ghi lại comment để mình hướng dẫn)
connectionString là biến nhận nhiệm vụ lưu chuổi này
đây là hàm thực hiện kết nối CSDLpublic static SqlConnection GetConnection(string connectionString)
{
SqlConnection connection = null;
try
{
connection = new SqlConnection(connectionString);
connection.Open();
}
catch (Exception ex)
{
if (connection != null)
{
connection.Dispose();
}
MessageBox.Show("Kết nối thất bại","Lỗi");
}
return connection;
}
Thursday, February 23, 2012
Tuesday, February 21, 2012
Sao anh không cần em hơn một chút
Có bao giờ...
♥ Anh online chỉ để vào facebook của em... để đọc những gì em viết...
♥ hay có bao giờ...Anh online yahoo... chỉ để xem xem nick em có sáng hay ko... :)
♥ Điện thoại của anh...có khi nào...để ảnh em...làm hình nền...chỉ để anh dễ dàng nhìn thấy em bất cứ khi nào anh chợt nhớ đến em..?! :)
♥ Hay mỗi khi có tin nhắn...Ngay lập tức anh mong rằng đó là tin nhắn của em... ?!
♥ Có bao giờ không anh?...
...Anh biết không... Em đã từng làm tất cả những điều trên rồi đấy..!.. :)
__________________________________________________________________________________
♥ Anh online chỉ để vào facebook của em... để đọc những gì em viết...
♥ hay có bao giờ...Anh online yahoo... chỉ để xem xem nick em có sáng hay ko... :)
♥ Điện thoại của anh...có khi nào...để ảnh em...làm hình nền...chỉ để anh dễ dàng nhìn thấy em bất cứ khi nào anh chợt nhớ đến em..?! :)
♥ Hay mỗi khi có tin nhắn...Ngay lập tức anh mong rằng đó là tin nhắn của em... ?!
♥ Có bao giờ không anh?...
...Anh biết không... Em đã từng làm tất cả những điều trên rồi đấy..!.. :)
__________________________________________________________________________________
Em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng...
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, trời mùa đông buồn lắm, khí trời xe xe lạnh, gió thổi hiu hiu, cái nắng nhẹ nhẹ, thoáng đãng mà buồn vô kể, buồn chắc cũng như cái buồn của mùa mưa, lạnh lẽo và cô đơn. Cảnh vật này chỉ làm em nhớ anh mà thôi.
Đêm qua em đã gọi cho anh, không phải là để níu kéo điều gì, cũng không phải để tìm một nơi bình yên, em chỉ gọi đơn giản vì em không có ai để gọi.
Em quen rồi, em quen những im lặng đó khi bên anh và em quen cái cách anh né tránh câu trả lời của em như thế và quen khi em gọi mà anh không nhấc máy.
Thường thì em sẽ giận anh, nhưng giờ không còn sự giận dỗi đó nữa vì em có giận bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chỉ mỗi em với nỗi hờn dỗi đó mà thôi, anh sẽ bỏ mặc em, sẽ không có lời xin lỗi nào, cũng không có một lời giải thích nào, đơn giản thôi vì đối với anh không có gì quan trọng.
Em đi bên anh lặng lẽ vui và cũng lặng lẽ buồn, em tỏ ra mạnh mẽ khi bên anh, tỏ ra bất cần khi bên anh và tỏ ra mình là một người phụ nữ không cần anh, cứ như là em đã có ai đó, nhưng thật ra em đã có ai đâu, chưa bao giờ em được đi bên một người đàn ông cho em niềm vui để em quên anh. Anh sẽ không bao giờ biết và mãi mãi anh cũng không bao giờ biết, đơn giản thôi vì đó là tính cách của em.
Mỗi lần gặp nhau anh sẽ hỏi em có gì mới chưa, hay em đang đi chơi với ai đó, hay đại loại là em gọi cho anh để báo tin mừng hả?… chung quanh cũng chỉ là những câu hỏi để kiểm tra xem em đã thật sự quên anh chưa, và dù em có nói bao nhiêu lần là em vẫn chưa có ai, hay em vẫn còn một mình thì anh cũng sẽ không bao giờ nói cần em. Đơn giản thôi vì đó là tính cách của anh.
Anh sợ mình không mang nổi hạnh phúc cho em, anh sợ bản thân mình ràng buộc cuộc đời em vì tính em ham vui thích bay nhảy, không thích làm dâu cũng không thích ở trong căn nhà miền quê xung quanh chỉ có cây cỏ, ruộng đồng và chỉ có anh và mẹ. Anh không tự tin về những gì mình đang có để bên em, anh không tin em có thể từ bỏ tất cả để bên anh, anh sẽ không tin bất cứ điều gì em làm vì anh, anh sẽ không tin, đơn giản thôi vì đó là suy nghĩ của anh.
Em có thể lặn lội hàng trăm cây số về thăm anh vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, em cũng có thể nghỉ làm để đi đám cưới cùng anh hay em có thể bỏ lỡ một buổi họp mặt gia đình để đi chơi cùng anh... Nhưng anh không biết em làm những điều đó vì anh, anh vô tư trong những giây phút đó, không rung động trước những điều đó, đơn giản thôi vì em không bao giờ thể hiện ra.
Em sẽ nói với anh rằng em về đó để thăm gia đình em, rằng em đi đám cưới này vì em muốn gặp lại những đồng nghiệp cũ, rằng em muốn đi chơi với anh cho đỡ buồn chứ em không có bạn bè ở dưới quê này, rằng những gì em làm tất cả chỉ muốn tạo mối quan hệ với các đồng nghiệp cũ thông qua anh mà thôi…
Và rồi anh sẽ vô tư hiểu như vậy, anh sẽ chấp nhận là một người bạn chân thành bên em, để khi có những lần khẽ chạm tay em hay anh muốn nắm tay em, em vẫn không dám hỏi điều đó có ý nghĩa gì, đơn giản vì ta bên nhau chỉ là tình bạn và những giây phút lỡ làng đó chỉ vô tình mà thôi.
Chỉ là tình bạn thôi vì thế mà ngồi bên anh em không dám tựa đầu, trời mùa đông lạnh lẽo ngồi sau anh em cũng không dám quàng vòng tay vào người anh, hay những lúc đi dạo trong công viên muốn làm một đôi tình nhân hạnh phúc tay trong tay cũng ngại ngùng.
Và sau mỗi lần như thế em sẽ khóc một mình, cứ hứa với lòng lần sau, nếu anh khẽ nắm tay em nhất định em sẽ hỏi điều đó có ý nghĩa gì hả anh? Hoặc là mình yêu nhau đi nha anh, em cần anh biết bao… Nhưng mãi chỉ là những quyết định trong suy nghĩ, sẽ không bao giờ em nói ra, vì đơn giản đó là tính cách của em.
Để rồi một ngày lạnh lẽo cô đơn này em mong có anh da diết, ước gì được ngồi bên anh trong công viên lạnh lẽo nhất định em sẽ tựa đầu vào vai anh, hay ước gì được cùng anh đi dạo trên đường trong tiết trời mùa đông này, nhất định em sẽ vòng tay vào anh mà không cần anh nói: cho em mượn cái eo của anh đó…
Trách em sao không mềm mỏng một chút có lẽ anh sẽ tự tin hơn, giận anh sao không cần em một chút có lẽ em sẽ yêu đuối hơn, mỗi thứ một chút, một chút thôi thì có lẽ mùa đông này sẽ ấm áp hơn.
Em cố chấp, anh bảo thủ và vì thế mà mình mãi mãi đi trên hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, một năm rồi hai năm và bốn năm rồi vẫn vậy và mãi về sau vẫn vậy đơn giản thôi vì chắc mình có duyên mà không nợ.
Saturday, February 18, 2012
Story about love 001
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh.
Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô. Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh:
“Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.”
Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồicô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa.
Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa. Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống
bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô:
“Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toànnhững đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”.
Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở. Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi.
Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước.
Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó.
Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa. Một ngày anh có việc gấp phải rangoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôilo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả.
Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó.
Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhóibuốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là
món quà bất ngờ dành cho em...”
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời..
Friday, February 17, 2012
Nhóm D-InCore Cần tuyển nhân lực
Tình hình là nhóm đang thiếu nhân lực vì các mem cũ đã rời nhóm
Hiện tại nhóm cần
>2 Translator(Anh,Hoa,Nhật OK)
>2 Designer(PTS,Corel)
>3 Coder(C#.NET,ASP.NET,PHP có kiến thức về CSDL SQL,MySQL,XML..)
Các bạn là sinh viên đang học tại các trường ở TP.HCM thì mình sẽ ưu tiên để tiện liên hê cũng như gặp mặt trao đổi.Riêng bạn nào ở xa thì mình sẽ có forum riêng để các bạn trao đổi.
Với mục đích là cùng nhau học tập và chia sẻ kinh nghiệm,nâng cao khả năng làm việc nhóm
Ai muốn tham gia thì để lại email trong comment bên dưới.
Chân thành cảm ơn
Admin
dkt999_____/
-------------------------------------------------------------------
Translate Team
>Nguyễn Trang Thanh Ngọc(ĐH Công Nghiệp 4 GV)
>Nguyễn Thị Dịu Thương(ĐH Hùng Vương)
Coding Team
>Đinh Kim Thạch(CD Nghề Số 8,TB/TP.HCM)
Graphic Team
Hiện tại nhóm cần
>2 Translator(Anh,Hoa,Nhật OK)
>2 Designer(PTS,Corel)
>3 Coder(C#.NET,ASP.NET,PHP có kiến thức về CSDL SQL,MySQL,XML..)
Các bạn là sinh viên đang học tại các trường ở TP.HCM thì mình sẽ ưu tiên để tiện liên hê cũng như gặp mặt trao đổi.Riêng bạn nào ở xa thì mình sẽ có forum riêng để các bạn trao đổi.
Với mục đích là cùng nhau học tập và chia sẻ kinh nghiệm,nâng cao khả năng làm việc nhóm
Ai muốn tham gia thì để lại email trong comment bên dưới.
Chân thành cảm ơn
Admin
dkt999_____/
-------------------------------------------------------------------
Translate Team
>Nguyễn Trang Thanh Ngọc(ĐH Công Nghiệp 4 GV)
>Nguyễn Thị Dịu Thương(ĐH Hùng Vương)
Coding Team
>Đinh Kim Thạch(CD Nghề Số 8,TB/TP.HCM)
Graphic Team
Subscribe to:
Posts (Atom)